Những bài viết như thế này thường bắt đầu bằng một câu chuyện hay. Tôi nhớ trong lớp tiếng Anh, chúng tôi thường được dạy bắt đầu câu chuyện bằng một ấn tượng mạnh. Chà, trong trường hợp này, tôi nghĩ có thể có một vấn đề nhỏ.
Mỗi khi nghĩ đến việc tham gia Arsenal, tôi thấy mình không có câu chuyện với người khác. Tôi thấy mọi người thường nói rằng “Ồ, Wenger gọi điện cho tôi” hay nói đến việc người hâm mộ đang ở ngoài sân của họ để hét to. Còn câu chuyện của tôi thì? Khi tin đồn bắt đầu, điều duy nhất tôi nhớ là toàn thiên hạ gọi tôi là đứa chết giẫm.
Câu chuyện vốn dĩ bắt đầu vô cùng tốt. Tôi được gọi lên đội tuyển Anh trong lần giao hữu trước thềm Euro. Thật tuyệt vời khi được tham dự giai đoạn tập luyện của đội tuyển trước giải giao hữu mùa hè năm đó. Khi đấy, người ta thông báo tới tôi việc Arsenal “thể hiện sự quan tâm”. Trong bóng đá hiện đại, bạn không cần biết điều ấy có nghĩa là gì. Tôi phải luôn thận trọng, không nên phấn khích.
Bạn thấy không, mọi người thường nói rằng bạn phải có một chút điên nếu muốn làm thủ môn. Nhưng đối với gia đình, tôi là người bình thường. Anh trai thứ Edward của tôi là quản ngục. Anh hai Oliver là giáo viên tại West End. Bố tôi là một người theo chủ nghĩa cổ điển đích thực. Bố không muốn thứ bóng đá châu Âu cổ điển mà thủ môn sẽ đánh bóng dưới chân. Không, không. Bố tôi bảo rằng sẽ gọi cho thầy Arteta rồi bảo: “Giúp con trai tôi tập chơi ‘ con số 9 ’ đi”. Bố tôi là thế kia mà.
Tôi là con trai và có lẽ là người chán nhất. Mỗi khi có người bảo rằng tôi dũng cảm hay là đã theo đuổi được ước mơ bóng dá, tôi đều nói thôi. Oliver mới là ngôi sao thực thụ trong đội, anh ý mới là người dũng cảm. 3 tuần trước khi Oliver đi học tại Bedford, anh ý nói với bố mẹ là thay đổi ý định. Anh ý không muốn làm huấn luyện viên nữa vì muốn theo đuổi ước mơ, đi học ở trường nghệ thuật. Vì vậy, anh tôi từ bỏ mọi thứ để sang London theo đuổi cuộc sống hoàn toàn khác.
Nhưng đó không phải điều can đảm nhất anh tôi đã làm, cũng không phải thứ khiến tôi khâm phục Oliver. Anh tôi là người đồng tính luyến ái và anh tôi đã có một cuộc sống thoải mái, rất hạnh phúc kể từ khi đi học. Tôi cảm thấy tự hào khi được nói anh ý là anh trai tôi. Trước đây tôi không nói tới điều này, tuy nhiên với mọi thứ đang diễn ra trong bóng đá hiện nay, tôi nghĩ mình cần thiết phải nói về điều đó. Oliver giống hệt tôi trên nhiều khía cạnh. Anh ấy vô cùng đẹp trai, yêu bóng đá, hay gặp mặt nói chuyện với tôi, yêu “Pháo thủ”. Anh rất tự hào về tôi và tôi cũng vô cùng tự hào vì anh ấy.
Những năm vừa qua, tôi đã phải kìm nén bản thân vài phen ngay từ nơi buồng thay quần áo hay trên mạng xã hội mỗi khi thấy hay nghe được những lời miệt thị người đồng tính luyến ái. Và tôi nghĩ có lẽ anh tôi cũng làm như thế và đôi lúc bỏ qua mọi thứ để cuộc sống dễ thở hơn.
Nhưng nó sẽ kết thúc ngay bây giờ. Cởi mở như thế này không phải điều xấu, nhưng sẽ không bao giờ có thứ gọi là “thời điểm phù hợp”. Tôi đã sẵn sàng kể câu chuyện ngay từ mùa hè vì gia đình đã truyền thêm động lực. Nếu tôi kể câu chuyện của mình, tôi sẽ kể chính xác.
Trong một cuộc phỏng vấn từ cho biết: Khi Aaron Ramsdale ký kết hợp đồng với Arsenal, cậu ấy có thể chịu đựng được toàn bộ những thứ người hâm mộ nói về mình. Nhưng có một số vấn đề liên quan về gia đình vì chúng đã đi quá ranh giới. Là thủ môn, cậu ấy đã lắng nghe tất cả. Bạn có thể nói gần như mọi thứ cho Aaron Ramsdale và sẽ cười thoải mái. Thậm chí có thể dừng lại và nói điều j đấy với bạn. Nhưng khi những từ ngữ đi ngoài ranh giới ấy, trở thành kì thị hoặc căm ghét người khác thì chúng thực sự sai trái.
Đó mới là cuộc sống. Đó là một điều thực sự vô cùng khó khăn và tôi cần phải ghi nhớ. 4 mùa giải đầu tiên trong cuộc đời bóng đá nhà nghề, tôi chấm dứt mùa giải liên tiếp tại các thứ hạng 24, 20, 18 và 20. Trước trận chạy đua vô địch mùa giải vừa qua, tôi không hề giành giải thưởng gì tại cấp độ CLB cả.
Có lẽ đấy là điều khiến mọi bạn trẻ phải suy nghĩ, những người hay nghe nói rằng bất kì điều gì không hoàn mỹ sẽ là dấu chấm hết đối với ước mơ của họ. Miễn là những người xung quanh tin cậy ở bạn và họ thấy bạn đã luyện tập chuyên cần cũng như thể thấy được những điều bạn đem lại cho họ, dù kẻ thù có nói như thế nào đi chăng nữa cũng không quan trọng. Mikel Arteta đã thấy được điều đặc biệt nơi tôi và việc đấy mới quan trọng. Tôi nhớ ngày đầu tiên khi gặp mặt Mikel, ông đã nói: “Bạn hãy là bản thân mình đi”.
Nhìn chung qua của 2 mùa giải vừa qua ở Bắc London rất tuyệt vời. Tất nhiên chúng tôi không có được kết quả tốt như mùa đầu tiên và kết quả cũng là đáng buồn. Tuy nhiên, khi nghĩ đến mức độ thành công của cả nhóm, tôi rất tự hào. Nếu có thể trở thành một người xem bóng đá và quan sát mọi thứ ở bên lề, tôi sẽ cảm thấy sức mạnh của tập thể CLB này rất xuất sắc.
Tôi ước mơ giành giải vô địch Premier League và vượt xa Bắc London. Ngoài ra có World Cup, Champions League. Tôi có những giấc mơ khác và tất cả chỉ là những ước mơ về bóng đá.
Còn với tư cách câu lạc bộ, tôi có một ước mơ khác. Tôi muốn câu lạc bộ bóng tôi yêu được phát triển và là sân chơi lành mạnh đối với mọi người. Tôi muốn anh Ollie của tôi, hay bất cứ ai với bất cứ màu da, sắc tộc, tín ngưỡng nào, có thể trở lại với các cuộc chơi mà không phải hứng chịu những lời nói nhục mạ.